Nhặt được của rơi trả lại người mất và cái kết được đụ nhau.
Trong một chiều đông lạnh giá tại Minsk, Belarus, Alina — cô gái với mái tóc vàng óng và đôi mắt xanh như băng tuyết — trượt ngã trên vỉa hè băng tuyết. Cơn đau buốt lan khắp mắt cá chân khiến cô không thể đứng dậy. Khi mọi người chỉ đi ngang qua, một chàng trai da màu đã dừng lại. Anh cẩn thận đỡ cô dậy, lấy chiếc khăn quấn vào cổ cô, và nhẹ nhàng hỏi: “Bạn ổn chứ?”
Anh tên là Malik, một sinh viên người Pháp gốc Phi đang học kiến trúc tại Belarus. Dù cuộc sống của anh không dễ dàng — đôi khi chịu ánh nhìn phân biệt — nhưng Malik vẫn giữ một trái tim ấm áp.
Alina biết rằng nếu không có Malik hôm đó, cô đã có thể bị thương nặng hơn. Cảm động trước sự tử tế hiếm thấy, cô mời anh cà phê. Những lần gặp gỡ dần nhiều hơn. Họ nói chuyện về nghệ thuật, âm nhạc, về Paris và những cánh đồng tuyết Belarus.
Ban đầu, Malik chỉ nghĩ đó là một tình bạn. Nhưng Alina, bằng ánh mắt dịu dàng và những cái chạm nhẹ như vô tình, khiến anh hiểu: cô muốn dùng tình yêu để trả ơn, nhưng không phải là nghĩa vụ — mà là tình cảm thật sự.
“Malik,” cô thì thầm vào một chiều mưa, “ơn nghĩa có thể trả bằng lời, nhưng trái tim em chọn cách khác.”
Tình yêu giữa họ nở rộ, vượt qua khoảng cách văn hóa, màu da và cả định kiến xã hội. Đối với Alina, anh không chỉ là ân nhân — mà là định mệnh.